Cách thành Vương Xá không xa có một gia đình ông Truởng giả mệnh
danh là keo kiệt. Bởi vì, mặc dầu ông sở hữu tài sản kho đụn chất đống, gia súc
ruộng vườn mênh mông bát ngát, ông không bao giờ sử dụng của ấy cho vợ con hay
cho chính mình, nói gì đến người thiên hạ.
Một buổi sáng, sau khi có việc đến cung vua trở về, ông keo kiệt
trông thấy một người ăn xin đang gặm một miếng bánh tiêu giữa đường (thứ bánh
làm bằng bột mì trộn đường bỏ vào dầu sôi phồng lên làm thành một cái bánh rỗng
ruột). Ông thèm quá định bụng về bảo vợ làm như vậy. Nhưng về đến nhà, ông suy
nghĩ: “Nếu ta nói cho bà ấy biết ta thèm bánh tiêu bà ấy sẽ làm cho cả nhà cùng
ăn, thì sẽ tốn kém quá nhiều bột, đường, mè, dầu mỡ, và các thứ khác. Chi bằng
lặng thinh tốt hơn”. Nghĩ như vậy ông keo kiệt lặng lẽ vào phòng, leo lên
giường nằm thở dài sườn sượt, chiến đấu với cơn thèm, nhưng sợ hao tốn ông
không dám thố lộ cùng ai nỗi thèm khác ấy.
Bà vợ thấy chồng buồn bã, đến bên hỏi han: - Sao ông
buồn rầu như vậy? Có chuyện gì không?
- Không có gì đâu, bà ạ. Vua có rầy rà gì ông chăng?
- Không có.
- Các con trai, con gái, dâu, rễ, cháu chắt, người ăn, kẻ làm
, tôi tới trong nhà, có đứa nào làm ông phật lòng hay không?
- Tuyệt đối không có chuyện ấy. Vậy thì, ông đang ao ước một
điều gì?
Ông keo kiệt nghe vợ nói vậy, càng sợ tốn hao của cải, nên nhất
quyết không hở môi, vẫn nằm bất động mà thở dài. Bà vợ năn nỉ: - Này, ông
hãy nói đi, ông muốn cái gì thì bảo?
Ông Trưởng giả nuốt nước bọt đánh ực một cái rồi mới thở dài não
ruột mà bảo: - Phải tôi thèm một chuyện.
- Thèm chi, ông nói ra thử tôi nghe.
- Tôi thèm ăn một cái bánh tiêu.
- Trời đất quỷ thần ơi! Bộ mình nghèo lắm sao? Tạo sao ông
không bảo tôi ngay? Thứ bánh đó làm dễ ợt. Tôi có thể làm ngay một mớ bánh
tiêu, cho dân chúng cả thành phố này ăn..
- Này, nhưng tại sao bà nghĩ điên rồ như vậy? Dân chúng ai
làm nấy ăn, mắc gì tới bà?
- Vậy thì, tôi có thể làm bánh cho hết thảy người ở con đường
này ăn.
- Cái đầu của bà làm sao vậy hả? Tại sao lại cứ nghĩ
chuyện ngoài đường?
- Vậy, tôi có thể làm bánh cho cả nhà ăn.
- Bà điên mất rồi. Bà có biết nhà ta đông đến mấy trăm mấy
ngàn miệng ăn không?
- Vậy, tội sẽ làm bánh cho ông, tôi, và các con chúng ta
ăn.
- Tại sao bà phải bận tâm với chúng nó?
- Vậy, tôi sẽ làm bánh cho ông và tôi ăn thôi.
- Nhưng còn bà, bà ăn bánh tiêu làm gì đã chứ?
- Vậy, tôi làm bánh cho một mình ông ăn thôi.
- Bà nói vậy nghe mới được. Nhưng ở trong cái nhà này,
chúng ta làm gì cũng nhiều người trông thấy. Vậy bà hãy đem bột, đường, dầu, mè
và các thứ soong chảo, lò bê đi lên tuốt trên tầng lầu thứ 7, ở chót vót trên
cao ấy, chúng ta mới làm bánh được, khỏi bị ai nhòm ngó.
- Ðược rồi.
Bà vợ soạn tất cả dụng cụ và vật dụng làm bánh, lễ mễ bưng lên
từng lầu chót. Ông Trưởng giả xách xâu chìa khóa đi theo, khóa hết các lối đi
lên. Sau khi đến tầng lầu cuối, khóa cửa xong, ông mới bắt đầu bảo vợ khuấy bột
chiên bánh.
Lúc ấy, tại Kỳ Viên Tịnh xá, Ðức Ðạo sư bảo Tôn giả Mục Kiền
Liên: -Này Mục Liên, trong thành phố kia, có ông Trưởng giả keo kiệt đang
ngồi trên tầng lầu chót mà chiên bánh vì sợ mọi người thấy. Vậy ông hãy vận
thần thông mà đến đó, đem tất cả người và bánh lại cho ta. Trưa nay ta và chúng
Tỳ kheo sẽ độ ngọ bằng bánh ấy và cải hóa Trưởng giả keo kiệt.
- Thưa vâng, bạch Thế Tôn.
Tôn giả Mục Kiền Liên vâng lời vận thần thông đi đến chỗ trưởng
giả Ngài hiện hình đắp y chỉnh tề đứng giữa hư không, ngay trước cửa sổ. Ông
keo kiệt nhìn ra giật mình tự nhủ: “Chính vì sợ gặp những người như vậy mà ta
mới leo tận đây, thế mà Sa môn này cũng lò dò tới được, lại đứng ngay trước cửa
sổ! Rồi ông tức giận nói lớn: - Này Tỳ kheo kia, muốn gì mà đứng như trời
trồng ở đó? Dù ngươi có đi tới đi lui cho mỏi cả chân, cho thành một con đường
mòn giữa hư không, ngươi cũng không được gì đâu.
Tức thì vị Tôn giả đi tới đi lui. Ông keo kiệt tức mình
bảo: - Ngươi đi tới đi lui làm chi cho mất công! Dù ngươi có ngồi kiết già
giữa trời, ngươi cũng không được gì đâu.
Vị Tôn giả liền ngồi kiết già giữa hư không.
Ông keo kiệt liền bảo: - Ngồi kiết già làm chi đó? Vô ích mà
thôi! Cho dầu ngươi có phun ra khói đi nữa, ngươi cũng không được gì đâu.
Tôn giả liền phun khói vào cửa sổ, khói lên đầy đặc cả căn phòng.
Sợ Tôn giả sẽ làm cho căn phòng phát hỏa nên ông keo kiệt không dám nói thêm
“Dù ngươi có phun lửa ngươi cũng không được cái bánh nào! Ông tự nhủ: “Sa môn
lì lợm này có lẽ nhất quyết ăn cho được bánh của mình mới chịu đi”. Rồi ông bảo
vợ:
- Này bà, thôi thì hãy chiên một cái bánh nhỏ xíu đưa cho ông ta
đi cho xong.
Bà vợ lấy một ít bột bỏ vào chảo dầu. Nhưng cái bánh phồng lên đầy
cả chảo. Ông bảo bà: - Bà lấy nhiều bột quá để tôi lấy cho.
Ông lấy một chút bột dính đầu muỗng bỏ vào chảo. Do thần lực của
tôn giả, cái bánh này còn lớn hơn cái trước. Ông keo kiệt cứ tưởng mình lấy
nhiều bột, nên tiếp tục chiên cái khác nhỏ hơn mới đem cho. Nhưng càng ngày
bánh cứ càng lớn, không thấy cái nào nhỏ cả, ông bèn bảo bà: - Thôi bà hãy
lấy đưa cho ông ấy bất cứ cái nào, một cái một mà thôi.
Bà vợ lấy một cái từ nơi rổ bánh đã chiên. Nhưng bà không rứt ra
được cái nào, nên bảo:- Ông ơi, bánh mắc dính với nhau. Tôi không thể nào gỡ ra
được một cái.
- Ðể tôi gỡ cho.
Rồi ông cầm một cái bánh đã chiên, bà cầm rổ bánh, cả hai cố kéo
ra một cái mà biếu vị Sa môn. Nhưng ông không tài nào rứt ra được, mồ hôi đổ ra
nhể nhại, ướt cả mặt mày y phục. Mắt hai vợ chồng đỏ ngầu vì khói do Tôn giả
phun ra, cuối cùng ông Trưởng giả mệt nhoài, không thiết gì nữa, bảo vợ: -
Này bà, tôi không ăn uống gì nữa hết. bà hãy đem hết rỗ bánh cúng đường vị Sa
môn đi.
Mục Liên Tôn giả thu hồi thần lực là cho hết khói, rồi thuyết pháp
cho ông keo kiệt nghe. Nghe xong ông phát sinh lòng tin thanh tịnh đối với Tam
bảo, cung kính mời: Bạch Tôn giả, xin Ngài hãy tới đây, ngồi trên chỗ này mà
dùng bánh của con.
- Này Trưởng giả, Ðức Ðạo sư đang chờ để dùng bánh này. Ta
hãy đem tới cúng dường Ngài.
- Bạch Tôn giả, nhưng hiện giờ Ngài ở đâu?
- Ngài đang ở Kỳ Viên Tịnh xá, cách đây chừng 45 dặm.
- Quỷ thần ơi, xa như vậy làm sao chúng con kịp giờ Ngài dùng
ngọ?
- Trưởng giả, nếu ngươi muốn, ta sẽ đưa ngươi, vợ ngươi và bánh
đến nơi Ngài trong chớp mắt. Ðỉnh cầu thang ở nguyên chỗ, nhưng cái chân cầu
thang này sẽ ở ngay chỗ vào Tịnh xá. Các ngươi sẽ đến đó trong thời gian ngắn
hơn đi bộ xuống bảy từng lầu.
Bạch Tôn giả, như vậy rất tốt.
Tôn giả liền hoá phép cho cái chân cầu thang ở ngay cổng Tịnh xá
trong chớp mắt. Vợ chồng ông keo kiệt xuất hiện trước đấng Ðạo sư, đảnh lễ và
thỉnh Phật dùng bánh. Khi Phật và chúng Tỳ kheo ngồi vào bàn ăn ông Trưởng giả
đặt một cái bánh vào bát của Ngài. Tăng chúng thì dùng bánh từ rổ do bà vợ dâng
lên. Vợ chồng Trưởng giả cũng được dùng bánh thỏa thích. Sau khi Ðức phật, Tăng
chúng và hai cư sĩ dùng xong bữa, rổ bánh vẫn còn nguyên vẹn như cũ. Ðức Phật
bảo đem bánh ấy để ngoài cổng Tịnh xá cho chim ăn. Ðến nay nơi ấy vẫn còn được
gọi là động bánh.
Ðức Phật thuyết tùy hỷ pháp cho hai cư sĩ. Khi nghe xong
thời pháp của Phật, ông bà Trưởng giả đều đắc quả Dự lưu (nhập dòng thánh). Họ
đảnh lễ Phật bước lên cầu thang và do thần lực của Tôn giả Mục Kiền Liên, đến
ngay tầng bảy của lâu đài mình. Ðức Thế Tôn nhân đấy đã khen Tôn giả Mục Kiền
Liên một lời mà sau được ghi vào kinh Pháp cú như sau: “Này các Tỳ kheo, một vị
Tỳ kheo muốn cải hóa một gia đình mà không làm mất tín tâm của họ, không phiền
nhiễu họ, thì phải như ong hút mật hoa, chỉ giữ lấy mùi vị, không làm tổn
thương hương sắc và như vậy chính là hạnh của Pháp Tử Mục Liên!”.
Thích Nữ Trí Hải
“Nhân quả kia kìa có sai đâu
Thử xem trần thế khắp hoàn cầu
Giàu nghèo, sướng khổ sang hèn
đó
Khác biệt do nhân tạo thuở
nào”.